NGUYỄN TUẤN
BA MƯƠI NĂM KHÓI HƯƠNG
Trong bảng lảng khói sương vùng biên ải
Trong cái rét cuối đông tê tái
Có bảng lảng khói hương biên cương suốt dải.
Mùa xuân đã về ai tìm kiếm ai
Ai thắp nén hương trên Vị Xuyên, Thanh Thủy
Ai thắp nén hương trên Đồng Đăng, Hữu Lũng
Ai thắp nén hương trên Bát Sát, Lào Cai…
Cả một miền biên cương khói hương thơm mãi
Ai đang tìm ai ngã xuống mảnh đất này
Nào bác, nào anh, nào chị, nào em
Nào bè bạn thân quen
Ngọn núi nào, điểm cao nào
Đầu dòng sông ngọn suối nào có biết
Bao nhiêu đồng đội tôi đã ngã
Để đại ngàn biên giới tươi xanh
Để hòa bình ấm no trở lại.
Trong khói sương chiều
đó đây còn có mùi khói súng
Trong khói sương chiều
có khói hương đồng đội
Các anh sống mãi với đất trời sông núi
Tổ quốc tự hào - Tổ quốc ghi công.
THĂM BẠN
Về thăm quê tôi ra nghĩa trang
Hàng bia mộ có bạn tôi nằm đó
Trên mỗi tấm bia có ngôi sao vàng đỏ
Những dòng tên, những dòng tên… mờ tỏ
Nghi ngút khói hương… lệ ứa tràn.
Bạn nằm đó trên màu xanh thảm cỏ
Bốn mươi năm rồi vẫn trong trắng, thanh xuân
Bốn mươi năm rì rầm lời ru của gió
Hay của ai tóc đã bạc muôn phần.
Tôi thăm bạn, nghĩa trang thơm mùi cỏ
Bốn mươi năm rồi chưa kịp nói lời yêu
Bốn mươi năm rồi lệ rơi mỗi buổi chiều
Hàng cây xanh rung nhẹ… mưa về.
Tôi đã đi xa, đi gần - khắp mọi miền đất nước
Làng xóm nào cũng có Tổ quốc ghi công
Các anh sống trong lòng quê hương dân tộc
Trong chị, trong em, trong mẹ… sớm chiều.
KIM ĐỨC HƯNG
LỘC HOA
Mưa xuân rắc lộc hoa
Khắp trời đất giao hòa
Triệu trái tim nồng ấm
Hân hoan bản tình ca.
Giao thừa Xuân Kỷ Hợi.
TRẦN XUÂN VIỆT
BẢY MƯƠI MÙA THƯƠNG NHỚ
Con nợ mẹ bảy mươi mùa thương nhớ
Đòn gánh cong vít nặng một tâm hồn
Thân cò vạc đi khắp làng khắp ngõ
Mẹ gánh gồng xộc xệch cả hoàng hôn
Cha của tôi chân trần đi công tác
Mang nắm cơm bát gạo theo cùng
Túi dết bạc mầu mà sáng ngời đôi mắt
Cha nhọc nhằn chống chọi với bão giông
Còn cô tôi ngày bom rơi đạn lạc
Chạy máy bay nấp dưới hầm sâu
Cháu nhỏ bé bị đánh rơi trên vạt
Chiếc chăn chiên còn lại không người
Tôi nhớ bạn mặc quần đùi đến lớp
Lọ mực Cửu Long ngòi bút lá tre
Bụng cồn cào mà mắt nhìn không chớp
Cây phượng đỏ hồng và dàn nhạc tiếng ve
Tôi nhớ bốn anh em người Nam người Bắc
Anh ra đi mãi mãi không về
Mỗi con người một phương trời xa lắc
Cứ bồn chồn như ai thả bùa mê
Các em tôi một thời tuổi trẻ
Anh ở Na Hang xa ngái khó về
Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ
Em hao gầy gian khổ với đồng quê
Ngoảnh lại đã bảy mươi mùa thương nhớ
Biết bao yêu thương biết mấy vui buồn
Tôi nhận ra cả những điều vô cớ
Trong cuộc đời này bao nước mắt đã tuôn
Tôi biết ơn những tâm hồn cao quý
Đã giúp tôi vượt khó mấy mươi lần
Thầy và trò ân tình như đồng chí
Các em về gặp lại giữa mùa xuân...
THANH THANH
BẾN CHỜ HÓA ĐÁ
Anh đi nhập ngũ hôm rằm
Mẹ ngồi thầm nhớ tháng năm ngày nào
Lính say áo mới mũ sao
Bồi hồi chân bước cúi chào mẹ cha
Cuối đường rẽ bến sông qua
Khóm hồng đứng nép ngõ nhà vẫy anh
Em cười e ấp sóng xanh
Mắt huyền ngấn giọt hoa chanh bên đường
Phượng hồng rủ bóng cổng trường
Nghiêng nghiêng lớp học ô tường xốn xao
Em qua lối cũ nao nao
Tiễn anh ra trận khăn trao nét lồng
Tình ta hẹn một chữ đồng
Bến chờ hóa đá tấm lòng trắng trong
Sông ơi! gửi lời cầu mong...
Hè về ngày ấy sóng sông nhớ nguồn
Hoàng hôn tim tím nỗi buồn
Xa nhau cách biệt vẫn luôn thắm tình
Cánh cò trắng nhuốm bình minh
Bến chờ mãi nhớ dáng hình người xưa...
VƯƠNG HUYỀN NHUNG
TẠ QUÊ
Quê ơi!
Ta đã về đây
Cúi xin nhặt lại những ngày đã qua
Tìm đâu thật rõ dáng bà
Khua đâu chạm tới căn nhà ấu thơ
Gieo vào đất hạt giấc mơ
Hóa thời gian bạc vẫn chưa hình hài
Ta về ngả bóng ngửa tay
Vớt sao kỳ được nỗi trầy trật đau
Quỳ xin hồ trước núi sau
Nương trên đồng dưới đất nâu trời gần
Buộc thiên tai khóa nhọc nhằn
Song thân tuổi xếp cộng lần sạn chai
Áo tơi mỏng bọc thân mai
Chân sao đủ sức bước vài quãng nan
Cậy quê xin chữ bình an
Chồi non bóng cả xóm làng của ta
Nửa thời mỏi gối bôn ba
Về xin cởi mũ hồn hòa cỏ cây.
NGUYỄN THỊ KIM THU
NẮNG THÁNG GIÊNG
Ngày Giêng nắng mỏng như tơ
Nụ mầm phơi áo vườn trưa sẽ sàng
Trên đầu xanh thẳm mênh mang
Dưới chân nâu đến ngỡ ngàng thâm nâu
Đông vừa khuất nẻo chưa lâu
Mưa xuân đã dậy một mầu tươi non
Gốc già nẩy một nụ son
Cành cao gió vẫy lá buồn thôi reo
Sương mai từng giọt trong veo
Tháng Giêng nắng mật ngọt theo ngõ đời!
TRẦN ĐÌNH CÔNG
ĐƯỜNG CÀY KÝ ỨC
Đường cày xưa mẹ cày trâu
Chiếc cày năm mốt nông sâu tay người
Chẻ từng thớ đất nâu tươi
Thân gầy nghiêng ngả chân người thấp cao
Giục tà vắt diệt đi nào
Cuốn vòng chia luống biết bao đường cày
Rã rời chai sạm đôi tay
Cuồng chân mỏi gối đường cày mẹ xưa
Chẻ đồng hoang lúc nắng mưa
Chiếc cày trâu kéo năm xưa mẹ cày
Bao mùa xuân mới đổi thay
Đường cày ký ức đong đầy trong tôi.
PHƯƠNG VŨ
NHỮNG QUẢ CÒN BAY ĐI
Giêng hai
Hơi xuân nồng nàn như hơi thở của người yêu cũ
Góc núi sương mờ cành lê chớm nụ
Có người đàn bà ngồi trên bậu cửa
Đếm những mùa lê đi qua
Chân núi nở hoa
Như cánh bướm chập chờn dọc thời con gái
Quả còn bay đi mầm xuân ở lại
Dệt buồn vuông thổ cẩm hoa văn
Những tấm chăn lũ lượt về sàn nhà người khác
Giêng hai
Bao quả còn tua rua bay rối mắt
Có người đàn bà giấu buồn vào tất bật
Ngoài kia một mùa hoa nữa đi qua.