TRẦN QUANG ĐẠO
NGƯỜI ĐẸP TUYÊN QUANG
Lạc vào miền cổ tích
Sông Lô bóng núi ngồi
Tôi về đây làm khách
Người đẹp dâng rượu mời
Mắt người đẹp in đáy
Trăng non vàng nhô lên
Nếp váy hay bóng núi
Chập chùng trong điệu Then
Eo thon làm tôi khổ
Nâng chén đến mềm môi
Tôi uống núi nghiêng ngả
Tay em ngọn lửa bồi
Em đẹp như câu hát
Trong huyền thoại hiện ra
Tay em mềm như lửa
Cơn khát cháy lòng tôi
Tôi mến đất Chiêm Hóa
Na Hang, Hàm Yên rồi
Em chập chờn Thành Cổ
Như huyền thoại hiện ra
Ơi người đẹp, người đẹp
Em lên núi lên rừng
Em xuống phố xuống chợ
Có cho tôi theo cùng?
Na Hang 9/2002
HOÀNG KIM YẾN
SAY
Chập chùng núi
Xanh ngút đại ngàn
Trăng cong mảnh lông mày
Mây vắt ngang thác nước
Mụ mị hư và thực
Tiếng cười ai trong vắt bên rừng mai
Anh chạm vào mây
Ngỡ vành môi mềm mọng
Chiều Mù Là chín ngọt trên má em
Anh chạm vào cây
Nghe thác Mơ thổn thức
Phút bối rối vụng về
Va vào đèo dốc
Đêm đốt đuốc đi tìm
Tên một loài hoa
Niềm kiêu hãnh anh tựa như núi
Pắc Tạ xanh nỗi nhớ muôn đời
Mài bút nghiên
Chắp cánh hồn phiêu lãng
Ước được nắm tay
Được cùng em đi khắp chốn
Na Hang ơi!
Ngày anh đến chiều đổ dốc
Nghiêng say.
Trại sáng tác Na Hang 9/2022
TRẦN ANH THÁI
TUYÊN QUANG
Dậy lên Tuyên Quang
Nắng se sẽ sương vàng vương mặt nước
Tiếng ai khe khẽ gọi
Ánh mắt mùa thu thảng thốt bên hồ
Hoa ngọc lan tặng em
Bất chợt trời xanh xao động
Rừng tinh khôi như một giấc mơ
Ta bối rối hương ngàn trong suốt
Ta đi như ngày buông
Tiếng suối vọng thời xa lắc
Em thầm kín sắc hoa
Trong trẻo sáng suối rừng bí ẩn
Ta gọi em ngày thu
Qua bao mùa mưa giăng thác đổ
Na Hang tình người bập bùng bếp lửa
Cơn gió xa ru điệp khúc thâm trầm
Giờ đang tàn thu
Chiếc lá khô vàng rơi qua ngày vắng
Ta gọi ngàn lần suối rừng khô kiệt
Sông Lô tức tưởi ngày xa
Ta đi như mộng du
Những triền đồi vực sâu cánh rừng đêm tối
Em ở đâu?
Na Hang, Sơn Dương, Lâm Bình, Chiêm Hóa…
Sương đổ đầm đìa rừng đêm đã khép
Ánh trăng rơi vô cớ trên đường
Hình như tiếng suối rì rào làn gió mỏng
Khe khẽ bước chân mùa thu
Em đang đến hoa ngọc lan đang nở
Nụ hôn về se sẽ sáng mơ…
VI THÙY LINH
RU
Đâu cứ đêm mới ru
Bất cứ khi nào khẽ lắng mình
Hình ảnh anh che chở...
Tóc mùa Thu suối mỏng
Chảy thầm vai anh
Mọi mặt nước của Ái thành
Bỗng sạch, trong... nối nhau Lãng Bạc
Không gợn sóng nào thả dấu ngã duyệt binh
Khi em ngã vào triền lưu linh...
Triền ấy, ngực anh vòng tay anh
Chẳng cần lời ru nào nữa
Phiến môi mải mê ngón mềm yên yên
Em như quả hồng chín dần lúc thiếp...
Giấc Thu say đấy
Sống - Yêu lộng lẫy
Ru anh Ru em...
23/8/2022
NGUYỄN HỮU DỰC
NGẪU HỨNG HỒNG THÁI
Hồng Thái
Đường trong mây
Dốc nghiêng nghiêng
Chiều sương trắng
Nhà sàn thấp thoáng
Bếp lửa reo
Hồng Thái
Ruộng treo lưng đèo
Ai vẽ cầu vồng bẩy sắc
Mùa nước đổ
Hồng Thái
Cô gái người Dao
Ngù hoa đỏ
Mắt nai má hồng môi thắm soi gương
Hồng Thái
Một lần nhớ - một lần thương
Trắng hoa lê, hương chè san tuyết
Mai về không ngủ được
Lại lên.
BÙI THỊ MAI ANH
NÚI CHỜ
Người có còn trở lại nữa không?
Bờ suối vắng vết chân người hóa đá
Bàn tay người chạm vào đâu cũng lạ
Đan cài xoắn xuyết những hoa văn...
Người có về để mỗi sớm mai
Pắc Tạ lại làm duyên bên sóng nước
Bản Bung chiều kéo tay nhau ngược dốc
Đỉnh trời Hồng Thái, ngắm hoa lê
Người có về để những hờn giận vu vơ
Ngỡ đã trôi theo thác Khuổi Nhi ngày ấy
Đêm đêm bùng lên bỏng rẫy
Bắt đền kẻ đã gây ra...
Người có về để núi lại trổ hoa
Phặc Phiền lại reo vui trên đỉnh núi
Mặt hồ thay áo mới
Núi rừng vang Then, Cọi, Páo dung...
Người có còn trở lại nữa không?
Dường như núi đã cao thêm nhiều lắm
Để mỗi ngày hướng về nơi xa thẳm
Có một người dáng lạ đã thành quen...
Trại sáng tác Na Hang, 30/9/2022
TRẦN VŨ LONG
TRƯỚC SÔNG GÂM
Ngược sông Gâm mùa con nước lên
Núi bé núi to như quân cờ trước mặt
Nghe vẳng bên tai tiếng rừng thiêng réo gọi
Từ thẳm sâu trăm thước đã đổi dòng
Đập sừng sững nước phải luồn tận đáy
Vẫn lặng lẽ đắp bồi xanh mướt phía hạ du
Dưới chân ta triệu tán rừng từng phủ bóng
Để bây giờ lòng hóa đá trước sông Gâm
Thác suối Mơ cao như dải lụa trời
Ai vừa sắp đặt như dòng tiểu cảnh
Cũng như em có điều gì không thể nói
Vẫn âm thầm dòng nước suốt triệu năm
Đỉnh Pắc Tạ giữa trời sừng sững
Như bầu sữa mẹ bao dung từ thuở ấy
Mây vẫn trắng như mây của nghìn năm trước
Em có nghe gì trên sóng nước sông Gâm.
LƯƠNG NGỌC AN
RỒI TA HÓA GIÓ NGÀY CHƯA KỊP NỒM
Phút gần chẳng bõ ngày xa,
Mùa đông buổi ấy thêm ta thành đầy.
Ban đêm ụp xuống ban ngày,
Mắt ta, mắt trẻ đứt dây lạc diều...
Trắng tay, bạc mặt một chiều,
Hồng sen thì rạc, tím bèo thì trôi...
Cái ngày vừa mới đây thôi,
Em đem về tận cuối trời... còn đâu...
Hẹn cau, thành lỡ vụ trầu,
Đến trầu tròn lứa, thời cau rạc buồng...
Bến suông neo mảnh đò suông;
Lòng thương nói mấy lời thương mà vừa...
Rồi em khuất phía đừng mưa;
Rồi ta hóa gió ngày chưa kịp nồm...