ĐINH CÔNG THỦY
NƠI ẤY LÀ RỪNG
Những vì sao bỏ trốn khỏi giấc mơ
Một tiếng cựa mình tan sương mù
Nơi kia dòng suối vẫn chảy
Bên thân cây đổ nở mộc nhĩ và phong lan
Nơi ấy là rừng
Nơi ấy mùa này bi chuối đỏ
Vài con chim bay lên
Bởi sự hiếu động của bầy sóc.
Nơi ấy mỗi chiều xanh khói bếp
Thoát ra từ đám bồ hóng ẩn ức
Mỗi buổi sáng đều có một mặt trời
Dù đêm đêm trong giấc mơ có những vì sao bỏ trốn.
NÔNG QUANG KHIÊM
GIAN CỦA BÀ
Nhà sàn
Bao nhiêu là gian
Gian của bà ở phía bên phải
Vách nứa cũ rồi
Gió núi
Mây ngàn
Đùa nhau ngoài cửa sổ
Nhón qua liếp nhà sợ làm bà đau.
Gian của bà
Giát trải bóng lên màu
Nơi anh em tôi tập bò tập lẫy
Cũng nơi ấy
Bà nâng tôi đi những bước đầu đời.
Gian bà tôi
Chẳng thấy có gì
Treo cái áo bạc màu nắng gió
Trên buồng ngủ có cái quạt cọ
Tay bà đưa nhẹ
Cháu say giấc tròn
Bà ru: noọng ứ… noọng nòn…
Mùi trầu cay cay nồng ấm
Gian của bà
Gần cái bếp vuông
Bà ngồi bên thì thầm câu chuyện cổ
Vòng tay ấm mở
Lũ cháu đứa nào cũng muốn rúc vào
Nhà sàn
Bao nhiêu là gian
Ở gian của bà lúc nào cũng thích
Tôi lớn lên mới biết rằng hạnh phúc
Khi có một gian…
Và ở đó có bà.
NGUYỄN BÌNH
VUI TỰU TRƯỜNG
Hôm nào vừa mới nghỉ hè
Sớm nay thức dậy
Cúc khoe sắc vàng
Ngỡ ngàng giây phút thu sang
Trái na mở mắt
Trái cam mọng dần
Trống trường đã giục bước chân
Chúng em đến lớp
Quây quần thân thương
Chuyện vui từ khắp bốn phương
Đem về nở giữa
Sân trường giòn tan
Heo may vờn tán lá bàng
Đón cô vào lớp
Bao tràng pháo tay
Mỉm cười
Cô nhắc năm nay
Vẫn phòng Covid... hăng say học hành
Sân trường
Sợi nắng long lanh
Hứa với cô
Cả lớp thành trò ngoan.
NHUNG NHUNG
ÁM ẢNH
Em vẽ mình
Những câu thơ nhấp nhô
Tiếng nói từ cõi nào
Mơ hồ vô định
Em lang thang
Vịn ánh sáng cuối cùng
Giữ riêng mình khoảng trống
Miên man khuôn mặt
Mộng mị cổ tích đời thường
Vọng đáp em
Bức tường tòa cổ
Rung ngàn chuông
Thức hết thảy linh hồn ngoan đạo
Những câu kinh vẫn nguyên trên thánh giá
Đợi niềm tin phủ kín giáo đường
Em sợ
Bóng tối xâm thực
Những con đường ngẩn ngơ xám đục
Vầng dương yên ngủ bốn mùa
Khi đó
Anh và những câu chuyện
Là bức tranh ký ức không viền
Tượng thánh lặng im đức tín
Và em
Rưng rức giữa lồng ngực anh nóng hổi…
CAO XUÂN THÁI
RƯỢU KIẾM TÌM
Cay và thơm
Và say là rượu
Nghìn năm qua người thích thú kiếm tìm
Ngô, gạo ủ men
Cầu kỳ chưng cất
Uống một lần, uống mãi thành quen
Vui cũng uống, đau buồn cũng uống
Thi sĩ uống tìm một chút ngây thơ
Người uống mừng tăng lương, lên chức
Gặp bạn bè phải có chén rượu đưa
Người người uống cái thứ men kỳ lạ
Uống và say, và tỉnh, khóc, cười
Uống để quên, uống còn để nhớ
Uống mà thương trong đục lở bồi
Cay và thơm
Và say là rượu
Nghìn năm qua người thích thú kiếm tìm
Em và Thơ còn hơn rượu mạnh
Để một đời tôi đắm đuối ngả nghiêng.
VŨ MẠNH TỮ
LẦN CUỐI CÙNG
(Tặng Hồng TH)
Trong công viên
Hai người trẻ đang mải mê với vô vàn suy nghĩ
Dưới chân họ là mặt đất...
Họ nghĩ: đầy hoa và nắng ấm
những ngọn núi xa có suối reo rất nhỏ
Chỉ khẽ khàng với họ mà thôi
Dòng sông xanh trở thành tĩnh lặng, bồi hồi
Những cánh tay thơ mộng
Họ tựa vào nhau
Trở thành một "Ngọn tháp"
Quả là đẹp thật và vĩ đại
Không gian dìu dịu đung đưa
Tiếng chim thảnh thót
Đất choàng lên hơi thở cho người
Dưới những bóng cây cổ thụ đang trưa
Và tan chảy ánh nắng
Có thể đây là lần cuối cùng trong đời
Đẹp nhất - khi họ bước đi.
Tháng 8/2022
NGUYỄN THẾ DŨNG
SÔNG QUÊ
Nửa đời về với sông quê
Bến chiều da diết nhớ về thuở xưa
Quê tôi bên bờ Sông Lô
Nơi tôi neo đậu tuổi thơ một thời
Dòng sông bên lở bên bồi
Bên trong bên đục cả đời trôi xuôi
Miệt mài chảy mãi không nguôi
Mười hai bến nước đầy vơi với làng
Bến nào đò dọc đò ngang
Bến nào dào dạt phà sang đêm ngày
Bến nào lũ trẻ sum vầy
Cùng nhau ngụp lặn từng bầy đùa vui
Bến nào củi nứa bè xuôi
Bến nào cát sỏi vai người gánh quê
Bến nào tấp nập thuyền bè
Chiếc xuôi chiếc ngược hàng về muôn nơi
Bến nào réo rắt: Đò ơi!
Để chiều nay đứng bồi hồi bên sông
Ngắm nhìn dòng nước xanh trong
Sông ơi, ta vẫn nặng lòng với sông!
THANH DƯƠNG HỒNG
NGƯỜI DƯNG
Duyên nợ chi
Người dưng
Thành chồng vợ…
Đừng vội thề nguyền
Sống chết vì nhau
Có những cuộc chia ly nào ai biết trước?
Tình yêu
Bông hoa nở buổi ban mai
Vợ chồng
Phiên chợ chiều tất bật!
Tình yêu
Nói dối nhau như... hát
Vợ chồng
Cởi áo người xem lưng...
Duyên nợ chi
Chồng vợ
Cũng
Người dưng...