NGUYỄN BÌNH
HỒN LÀNG
Hồn làng khảm khắc đình làng
Ngàn năm tâm đức đá vàng còn đây
Hồn làng ôm ấp cội cây
Mặc vòng tạo hóa vơi đầy dòng trôi
Hồn làng tạc cả dáng người
Áo tơi nón lá bao đời lặng qua
Hồn làng đọng ấm câu ca
Chân trời góc bể dẫu xa vẫn về
Hồn làng vọng sáo diều quê
Mục đồng tít mắt mải mê chiều tà
Hồn làng ôm gốc si già
Rễ buông, rễ bám xuyên qua tường đình
Trúc xinh trúc đứng một mình
Ngắm bao đôi lứa tự tình đêm trăng
Hồn làng lưu sử tháng năm
Thần Hoàng làng những đêm rằm ngự chơi
Lời ru tha thiết bao đời
Hồn làng giữ lửa tình người chân quê.
Tháng 6 năm 2022
ĐINH CÔNG THỦY
KHÔNG ĐỀ
Lâu rồi điện thoại không rung
Tự dưng nhớ những gì đã mất
Một vạt rừng
Một lạch nước
Một bãi bồi
Không dưng nhớ người đi vắng
Người lâu không về
Con mèo mun ngày xưa đã lớn
Đêm qua tỉnh giấc đi hoang
Sớm nay đàn ong bay đi từ khe cửa
Tiếng cánh vu vu như gió điều hòa
Con nhện buông chùng sợi tơ
Con người lơ ngơ giữa phố
Phố ầm ào không rõ bầy ong đi đâu
Người lâu không về
Sớm nay con mèo mun ngái ngủ
Lâu rồi
Điện thoại không reo một bài hát cũ.
VI THÙY LINH
GẶP ÔNG NỘI Ở TUYÊN QUANG
Thương nhớ ông nội, họa sĩ Vi Kiến Minh
Chỉ cần nghĩ đến ông
Bất cứ lúc nào con khó mà kìm khóc
(Con mẫn cảm, song không mau nước mắt)
Con chờ được gặp ông trong mơ
Mà lại hẫng vì chiêm bao rất vội!
Ông nội ơi, sao quỹ đời ít ỏi
Ông sớm đi để con, cháu mồ côi
Tên đứa cháu đầu tiên, lớn nhất, ông đặt tháng 4 năm 1980
Chưa thôi khiến con day dứt
Đến khi nào ViLi là hiếu tôn đáp đền dòng máu - trí tuệ ông trao truyền,
kỳ vọng ông gửi gắm?
Đến khi nào con như núi đá Cao Bằng trước bão táp?
Giờ con chỉ muốn thành ấu nhi, thoáng chốc
Khóc tủi thân với ông cho hết nước mắt một lần
Giá được sống bên ông trong đời
Con đã không thiếu khuyết tuổi thơ mãi mãi
Con sẽ bớt đau vì cả tin và tốt dại
Con sẽ vững tâm đến tương lai khi ký ức đầy!
Con trở lại Tuyên Quang tìm dấu ông đây
Chuyến cuối cùng của ông tôi, vẫn người thày cao đẹp
Ông thở thỏa thuê đi, rừng xanh hối hả
Linh nghe nóng hơi thở ông trong xương, tóc của mình...
Mùa trám đến rồi!
Trám trắng lục xanh, trám đen tím thẫm
Con cắn trám nhuộm môi mơ mộng
Gọi ông ơi!... vang vọng núi sông đồi
Muốn ông dắt tay khắp đất trời
Chỉ ông là miền ấm áp cao thanh linh diệu...
Ông của con, xin ông tha lỗi
Vì con đã uổng thời gian mà chưa tạo nên điều gì xứng danh ông ghi gia phả, đặt tên
Tháng 8, bốn phương tám hướng chiêu dương Tuyên Quang phép lạ
Tên ông là Ánh sáng, cho con nhìn lại
Nước da trắng, lông mày rậm của ông trên gương mặt con
Mắt nhìn sâu phía trước
Tóc nâu dày má căng lông tơ
Con xanh thơ - Ông biếc tranh giữa Tuyên Quang kiều lệ...
TRẦN THỊ NHUNG
VỀ TÂN TRÀO NGHE LỜI THEN NHỚ BÁC
Về lại Tân Trào
Gặp mùa Thu trên mặt hồ biêng biếc
Bè nứa chung chiêng
Tiếng đàn Tính réo rắt
Câu Then dìu dặt vang xa
Đình Tân Trào chiều nay gió thiết tha
Thủ thỉ điều gì mà hương trầm cứ ngát
Cách mạng khai tên giữa những ngày tháng Tám
Triệu triệu trái tim thổn thức gọi tên Người
Kim Long thương nhớ một khoảng trời
Núi Hồng rừng cây ôm Nà Nưa còn đó
Bậc đá xôn xao khẽ rung lồng ngực nhỏ
Đất hiểm tứ bề linh địa sử soi
Khuôn Pén lặng yên êm ả chảy bên đồi
Cho cây đời lại thêm màu xanh mới
Thêm tháng ngày nhức nỗi lòng mong đợi
Được một lần Bác về lại chiến khu xưa
Bao nhiêu năm rồi dòng Phó Đáy trăng khua
Mạn thuyền ngực đau sào neo bóng độc
Ưu tư năm nào tạc vào con sóng
Hướng rạng đông nên vóc nên hình
Cho đời sau chồi non mới đẹp xinh
Lại hát bài ca "Như ngày vui có Bác"
Việt Bắc vào thu khói nhà sàn bàng bạc
Bóng đa ngậm ngùi trầm mặc tích ru
Vẫn câu Then ai thả bên hồ
Bâng khuâng lòng càng thêm nhớ Bác.
VŨ BÉ
EM CHỈ CẦN CÓ ANH
Chỉ cần có anh thôi
Cho em tựa vào ngực
Mặc kệ trời sấm sét
Mặc kệ trời bão giông
Xuyên qua bao thời gian
Xuyên qua bao khác biệt
Trăng khi tròn khi khuyết
Lửa vẫn cháy trong lòng
Những ngày không ở bên
Chúng mình như tự kỷ
Dù đất trời hoa nở
Dù ngàn người xung quanh
Em chỉ cần có anh
Làm chiếc khăn khi lạnh
Làm bát thuốc khi ốm
Làm người như mọi người.
LÊ NA
LẠC CHIỀU RỪNG TRÚC
Ngẩn ngơ rừng trúc lạc chiều
Dốc thăm thẳm dốc
Nắng liêu xiêu rừng
Cây chen cây
Gió ngập ngừng
Xanh miên man thế
Em đừng rời tay
Trúc xinh ken triệu dáng gầy
Em như sợi nắng
buộc ngày hoang vu
Trời xanh lợp kín lời ru
Cây măng đội tiếng chim gù vươn lên
Vòng vèo khói bếp bản bên
Chiều nay có kẻ lạc miền thần tiên…
NGUYỄN THẾ DŨNG
MÙA THU VÀ NỖI NHỚ
Mùa Thu về nỗi nhớ bâng khuâng
Nhớ về nơi tuổi thơ neo đậu
Bao kỷ niệm một thời cất giấu
Để bây giờ chẳng thể nào quên
Thu đã về trên đất Tuyên Quang
Hồ Phan Thiết, phượng không còn đỏ
Ve cũng thôi râm ran ở đó
Và hết rồi hoa tím bằng lăng
Chỉ còn đó, lá đỏ cây bàng
Hương ngọc lan nồng nàn ngõ vắng
Bông cúc vàng đung đưa sợi nắng
Giọt Thu rơi trên cánh di lăng
Thu về rồi trên đất Tuyên Quang
Dòng sông Lô nước xanh man mác
Gió heo may vờn con sóng hát
Những chuyến đò xuôi ngược dọc ngang
Một Xuân Hòa - Cát, cót, củi, phên
Một Quang Trung - Rợp đường phượng đỏ
Một Minh Tân* - Sấu, nhội còn đó
Một Tam Cờ, Xã Tắc đông vui
Hoàng hôn buông tím biếc sườn đồi
Tiếng chuông ngân Nhà thờ Núi Cố
Núi Thổ Sơn nghiêng nhìn Thành cổ
Cổng Lấp - Nhưng chẳng "lấp" bao giờ
Những cánh rừng bát ngát xanh mơ
Những cánh đồng thơm hương lúa mới
Những đồi nương bạt ngàn hoa trái
Nhịp sống đang nẩy lộc, đâm chồi
Mùa Thu về, nhớ lắm Tuyên Quang ơi!
* Minh Tân còn gọi là Minh Xuân.