CAO XUÂN THÁI
THÁNG BA GỌI VỀ
Lúa đã xanh đồng
Đòng đòng ngậm sữa
Thơm cả đất trời
Vườn cà tím nụ
Sao mà yêu thế
Con đường cỏ non
Ao làng cá quẫy
Hẹn chờ mùa sen
Hình như bóng em
Đi trong rét muộn
Xuân vẫn đương nồng
Gọi người về hội
Cây nêu vời vợi
Hồng tâm - mặt trời
Quả còn ngũ sắc
Rơi vào tay ai ?
Ta đâu còn trẻ
Nhớ làng, làng ơi
Chân quê phố thị
Lẻ mình ta thôi…
NGUYỄN HỮU DỰC
THÁNG TƯ
Thôi mà về nhé hội tan
Thương hoa gạo rụng rơi ngàn cánh bay
Thuyền ơi! chở nặng bến này
Người ơi, người ở mưa đầy mắt ai
Thôi thì hẹn với Giêng hai
Mớ ba mớ bẩy hoa cài nón nghiêng
Rằng cô má lúm đồng tiền
Cái duyên tôi giấu để tìm năm sau
Tháng Tư cây lúa uốn câu
Chim về tìm bạn gọi nhau lưng trời
Ước gì mình cũng có đôi
Thôi đành giăng mắc mà ngồi tương tư
Tháng Tư đi đón cơn mưa
Cầu vồng bẩy sắc có đưa em về
Đã thôi… ai bỏ bùa mê
Vẫn mong mình được yên bề bên nhau.
VŨ KIM LIÊN
BỎ PHỐ VỀ QUÊ
Một ngày
Ta bỏ phố về quê
Tìm xưa cũ nơi giàn trầu của mẹ
Búp trầu nõn rưng rưng ôm cội cau già
Mốc thếch
Những chiếc lá hình tim màu xanh căng mình níu giữ
Hạt sương mai lóng lánh chỉ chực rơi vào đất
Những chiếc lá hình tim màu vàng gồng mình chống chọi
Cơn gió nồm nam thổi dọc hiên nhà
Vắng mẹ
Giàn trầu không người hái
Cau đỏ rụng đầy sân. Gió khẽ khàng tiếng gió
Ta bàng hoàng gặp lại thời trẻ trâu chân đất
Đứng khóc dưới chái nhà. Đói nhưng chẳng thể nào bổ cau ra mà ăn được
Nước mắt chảy đầy tay
Sao cha không trồng na trồng mít
Để mắt con úa màu cau lửa
Chiến tranh
Cha mải miết mỗi chiến trường nào biết
Từng đêm mẹ ôm con nghe trống ngực thậm thình
Con nắm chặt trái cau trong mơ còn xều nước miếng
Ký ức
Dẫu tầng tầng gió bụi
Vẫn vẹn nguyên. Chỉ cha mẹ cỗi cằn
Lá trầu xanh mai lại đổi màu
Thân cau lại xác xơ thêm chùm rễ
Quê. Chân chất dẻo thơm từng hạt lúa
Mùa xanh non. Mùa lại trổ bông vàng
Khắc khoải giục ta về
Nơi ngày xưa tượng hình để bây giờ sải cánh
Giàn trầu sương nương bóng cội cau gầy
Ta dừng lại chụm cho mình vững chãi
Giữ hồn quê trong dáng còng cha mẹ
Như trầu cau vấn vít không rời
Một ngày ta bỏ phố
Về quê!
PHẠM NGỌC KHUÊ
HẠ XƯA
Bên thềm hạ nắng xôn xao
Bằng lăng rực rỡ tím vào mắt ai
Nồng nàn hương tỏa sớm mai
Phượng đang thắp lửa nhớ hoài hạ xưa
Quên sao cái thuở học trò
Nhớ thương theo những chuyến đò ra đi
Có còn đánh đáo chơi bi
Trèo cây trộm quả bắt ve thả diều
Dại khờ qua hết mùa yêu
Ta gom xác phượng bên chiều... gửi em.
NGUYỄN ĐỨC HẬU
SÔNG TRÔI
Những trái núi đã rã thân thành đá
Trôi qua một châu thổ lạc loài
Tiếng nổ mìn
Gõ đau từng đêm trầm tích
Gió hú những giọt trăng nhạt mất
Mấy loài cây không còn bóng rơi về
Văn minh của thành phố này
Trên những mặt bàn này
Là mấy tầng đá lở
Những bàn tay lên rừng đốn gỗ
Và những bàn tay vẽ thơ trên xác đại ngàn
Gia phả thơ chúng mình
Lè vè câu chuyện cũ
Ngọn gió lùn đi trên ngọn cây cổ thụ
Dưới chân nhà thơ là trái núi
Những trái núi đằm mình trị thủy một dòng sông
Mỗi người khuất là mỗi lần tro cát
Lênh đênh phiêu bạt giữa đồng bằng...
22/12/2020
NGÔ KIM ĐỈNH
VƯỢT THÀNH
(Tặng nhà văn Vũ Xuân Tửu)
Thế là bác Tửu sang sông
bao nhiêu xe pháo chợt không là gì
Bàn cờ phố xá ai đi
ai chen nẻo chợ, ai về mặc ai
Qua ngày thân mã mệt nhoài
bây giờ Nhập Thế làm Người Một Phương
Nhà xưa một góc phố phường
một cây bàng nhỏ một đường thênh thang
Thành Tuyên bè bạn rộn ràng
bao nhiêu khép mở những trang viết đời
Cất về những chuyến ngược xuôi
cất về thức lặng, khóc cười, núi mây...
Bao nhiêu chữ nghĩa nặng tay
bao nhiêu tên sách dựng xây tên mình
Cuối đời làm cuộc thoái binh
vượt Thành ngoạn mục, chung tình xóm quê
Bên sông thành chốn đi
giang sơn nhất khoảnh - sơn khê - kinh kỳ...
ĐẶNG TRẦN QUÂN
KHÚC HÁT RU CHO ANH
Nửa cuộc đời còn muốn nghe ru
Không phải ru con, mà ru mình. Lạ thế!
Bồng bềnh không gian ngược lại thời trai trẻ
Anh tìm thấy cho mình: tình yêu
Nửa cuộc đời rồi sao bỗng thấy phiêu diêu
Với cánh cò qua sông chở nắng
Bỗng thấy trong cuộc đời phẳng lặng
Khát vọng nồng nàn, thương yêu...
Quên cả thời gian cùng giáo huấn bao điều
Chỉ muốn được trôi đi trong lời ru thầm thĩ
Bàn tay nào đan cài bao ý nghĩ
Xóa hết nhọc nhằn, đau khổ trong anh???
Dẫu biết rằng, lời ru quá mong manh
Chẳng đủ kéo anh rời xa thực tại
Nhưng lại đủ cho bao điều tê tái
Được hồi sinh, ấm áp những yêu thương
Đã qua ngàn vạn nẻo đường
Chân anh chưa từng dừng lâu đến thế!
Bỗng cháy lòng mong được về thơ trẻ
Để dịu lòng tan cơn khát hôm nay
Vụng về lời ru, vụng về cả bàn tay
Những yêu thương chìm sâu trong vụng dại
Chỉ mong sao nửa cuộc đời còn lại
Được hát ru người tha thiết thế mà thôi!
ĐOÀN THỊ KÝ
VỀ LỄ HỘI NHẢY LỬA
Lửa ngùn ngụt cháy
Than đang đỏ hồng
Đôi chân trần
Cũng là da thịt
Dẫu than lửa cây màng tang
Nhẹ và xốp tung hoa cà hoa cải
Mài mại lời thầy cúng
Lửa biến thành nước mát
Sao đôi chân người nhảy xém đen?
Thần lửa mê hoặc
Độ trì choàng áo đồng đen
Sao người nhảy vẫn phải lăn cho nhanh?
Không thì thành chả nướng!
Trong bóng tối ta dễ bị đánh lừa
Tro than tung hoa cải, hoa cà
Mua vui lòng can đảm!
Lâm Bình, ngày 12/01/2022
NGUYỄN BÌNH
BÁC ĐI CHỐNG HẠN
Quần xắn cao ngang gối
Nhanh nhanh bước chân trần
Bác về cùng nông dân
Tát gầu giai chống hạn
Từng gầu nước lấp loáng
Nắng nóng rát cả lưng
Anh cần vụ lo quá
Mời Bác nghỉ giữa chừng
Bác cười: Chú cứ nghỉ
Bác tát hết thôi này
Bao giờ trời đứng bóng
Cháu mới được vào thay
Ào ào gầu nước đổ
Bác như một lão nông
Dân mừng vây quanh Bác
Nắng chang chang trên đồng
Bác vừa dừng tay nghỉ
Dân mời nước chè xanh
Ôi phút giây hạnh phúc
Bác cùng dân quây quần.
THÀNH KÍNH ƠN NGƯỜI
Nén nhang thành kính dâng Người
Con như được gặp Bác nơi Quảng trường
Dịu hiền đậm nét quê hương
Bác giơ tay vẫy... thân thương đồng bào
Bóng đa lồng lộng Tân Trào
Lán Nà Nưa đã ghi vào sử xanh
Ngòi Thia, sông Đáy quanh quanh
Đất cội nguồn đã dựng thành nước non
Muôn đời tạc dạ cháu con
Thủy chung theo Bác sắt son đáy lòng
Những điều thuở ấy Bác mong
Đã thành hiện thực sáng trong mọi nhà
Dân no ấm, sống chan hòa
Giang sơn, trời biển bao la vẹn toàn
Loài người đã biết Việt Nam
Việt Nam là bạn kết đoàn năm châu
Dẫu còn có lúc bể dâu
Tháng năm phượng vẫn thắm màu thời gian
Ba Đình vằng vặc vầng trăng
Cháu con mãi mãi ngàn năm ơn Người.
Tháng 5 năm 2022
ĐINH CÔNG THỦY
CON TÒ VÒ
Tò vò giống hệt con ong
Eo thon thắt đáy lưng cong mượt mà
Nó nuôi con nhện trông nhà
Tối ngày chỉ thấy vào ra một mình
Một hôm con nhện ngồi rình
Tò vò đi vắng, thình lình bò ra
Giăng tơ lên một chùm hoa
Bắc cầu tới cửa để mà bỏ đi
Xẩm tối tò vò mới về
Vườn không nhà trống bộn bề tơ vương
Tò vò nằm vật ra giường
Rồi bưng mặt khóc mà thương thân mình.
Một ngày kia nhện thương tình
Trở về ngon ngọt dỗ dành một thôi
Tò vò vui ơi là vui
Rủ ngay con nhện sang chơi láng giềng.
CHUYỆN CỦA AO HỒ
Là lươn thì phải lấm đầu
Là trê dẫu bẹp nhưng râu rõ ràng
Cua thì mang tiếng nghênh ngang
Hến thì kín miệng, chẫu chàng nói dai
Là tôm chỉ biết đi lùi
Giếng sâu là chỗ ếch ngồi tiên tri
Cá chép lội ngược mà đi
Đừng tham ngậm ngọc có khi hóa rồng
Tin hin như thể đòng đong
Không xào mà chín là lòng ba ba
Chuồn chuồn là cháu tôm bà
Con sâu lột vỏ nở ra bướm vàng
Cá ngạnh luôn miệng nói ngang
Cà cuống lép bụng lại càng sâu cay
Không cối vẫn gọi cá chày
Dai như đỉa cứ đi vay bốn mùa
Ốc thì mang tiếng nói mò
Nợ nần truyền kiếp, con cò ngoài ao...
Năm nay rất hiếm mưa rào
Hóa ra cóc cụ chơi đâu chưa về.