QUỲNH NGA
NGUỒN CỘI
Đâu bằng đất mẹ quê cha
Cây rơm giếng nước mái nhà đơn sơ
Ngập tràn ký ức tuổi thơ
Lời ru cùng nhịp võng đưa nồng nàn
Đâu bằng ngõ xóm đường làng
Tiếng trâu gõ mõ chiều vang nhịp chiều
Người quê ngại nói lời yêu
Mà trong sâu thẳm bao điều mến thương
Đâu bằng hai tiếng quê hương
Dẫu mưa nắng dẫu gió sương bốn mùa
Đất cằn ruộng hẩu đồng chua
Quanh năm vất vả sớm trưa cấy trồng
Lúa thương đồng lúa vàng bông
Người thương quê sống mở lòng với nhau
Dù đi dù ở nơi đâu
Quê là nguồn cội trước sau tìm về.
NHUNG NHUNG
TRẮNG
Khoảng trắng nối nhau
Lặng im từng đường kẻ
Thời gian gỗ úa
Không lấp nổi bằng em
Quỳnh hoa mỏi gối đêm
Xuyên tiếng saxophone chờ đợi
Căn phòng tối cánh cửa khép
Chật hẹp một vòng tay
Anh không còn ở đó mỗi ngày
Cánh rèm xanh chẳng vương điệu gió
Mỗi cuộc đời một chấm dôi hờ hững
Kỷ niệm nào khóa một vết son
Giấc chiêm bao thao thức mỏi mòn
Cuộn đĩa nhạc vòng xoay nỗi nhớ
Bông nắng dỗi mặt trời buông mình lên cỏ
Những con đường tăm tắp gió sương
Chiếc ghế không người bất động mùi hương
Trong em cũng đầy lên khoảng trắng
Con đom đóm ước mình ngọn nến
Nến cũng phập phù vón lệ vào đêm…
NGỌC HIỆP
VỀ VỚI RUỘNG ĐỒNG
Hai mươi năm ở chiến trường
Ba lô, khẩu súng đã từng xông pha
Bao nhiêu trận mạc đã qua
Mấy phen đánh giáp lá cà lập công
Giặc tan về với ruộng đồng
Vẫn còn chất lính xung phong dẫn đầu
Cuốc, cày ruộng thụt, đồng sâu
Thâm canh, tăng vụ lúa màu tốt tươi
Mồ hôi trộn đất núi đồi
Cam vàng trĩu quả, nặng đôi vai người
Dê đàn tung tẩy sinh sôi
Trâu, bò gặm nắng bãi bồi cỏ non
Về làng giữ tấm lòng son
Công, tư trọn vẹn vẫn còn hăng say
Hương thơm lan tỏa đó đây
“Cựu binh gương mẫu” từ ngày về quê.
BÙI HỮU THÊM
CÂY THỊ
Cây thị oằn mình
lớp vỏ sần sùi nứt nẻ
những chiếc rễ gồng lên cuộn xoắn
lặn vào mạch đất đầy sỏi đá khô cằn
nuôi lớn những mầm xanh
Bầy chim đón mùa thị chín
vàng ửng như mặt trời mới mọc
vang tiếng líu lo
gió nồng ngan ngát lan xa.
mùa thị đi qua
khu vườn vẫn đầy hương thơm và ánh sáng
cây thị một mình trơ trọi
nghe hoàng hôn đang phủ bóng lên mình
những chiếc lá vàng
lao xao… lao xao… đầy mặt đất
cành khô quặn thắt
những mầm non nhu nhú non tươi
ai vừa thắp ngọn lửa xanh lên trời.
PHẠM THÚY MƠ
ÂM THANH THÁNG BA
Nàng Bân vừa bảo trời ấm
Nắng bò theo chân thanh minh
Hoa xoan tím trải ngõ xóm
Lúa vui hớn hở khoe mình
Mưa rào nấp trên đỉnh núi
Ì ộp ếch gọi đồng sâu
Dưa hấu ngủ khì ngoài ruộng
Ngô phơi dưới nắng đen râu
Dế mèn nỉ non gọi bạn
Ve sầu rầu rĩ ngọn me
Gà mái tác hoài ủ trứng
Gió nồm vẫy gọi hàng tre
Trâu vẩy sừng khuấy ao làng
Chào mào gọi tìm quả chín
Ong thợ khuân mật kìn kìn
Tháng Ba về ngọt lịm.
BÙI THỊ MAI ANH
VIẾT Ở NGHĨA TRANG VỊ XUYÊN
Là các anh nhắc tôi có phải không?
Những chàng trai mười tám,
đôi mươi ngực tràn căng sức trẻ
Tuổi chúng mình cũng trạc nhau như thế
Giờ bạc mái đầu tôi mới đến dâng hương
Chiều biên cương mây lặng lẫn trong sương
Gió bỗng ngừng khi tôi đi thắp hương từng ngôi mộ
Những chàng trai Tuyên Quang mỗi người một chỗ
Xen lẫn bạn bè những vùng quê xa xôi
Những hàng bia như muốn nói nghìn lời
Là những ước mơ?
Là bao kỷ niệm?
Là những khát vọng cả một đời dâng hiến?
Yên nghỉ nhé, các chàng trai
Cả dân tộc vọng thờ
Vẫn đang viết tiếp những bản tình ca dang dở
Vẫn đang xây những cây cầu, những con đường mới mở
Vẫn chiếm lĩnh hoài những đỉnh cao xa xôi
Còn muốn nói gì nữa không, các chàng trai của tôi?
Hoa vẫn trắng, trầm vẫn bay lãng đãng
Đã sống một cuộc đời hào sảng
Hãy yên lòng
Không ai dám lãng quên...
ĐẶNG VIỆT TRINH
HẠ VỀ RỒI, ANH CÒN THƯƠNG EM
Chiều ru khẽ trên bàn chân em bước
Vệt nắng gầy, em lại quá mong manh
Nỗi dịu dàng thắp nhớ màu xanh
Anh còn nhớ dấu ngày trên lối cũ?
Mây trắng quyện hương xưa ấp ủ
Gợi trong lòng mùa hoa ấy xôn xao
Nỗi nhớ dịu êm tựa giấc chiêm bao
Ngày anh đến tóc mây chiều bối rối
Đường xa khuất, người đi quá vội
Ký ức với em, lớn hơn cả niềm đau
Anh nghĩ gì về ngày tháng mình không nhau
Một góc phố, một vòng tay, một môi hôn đều lạ
Thành thực với nhau, dẫu cho điều nghiệt ngã
Thuở dấu yêu hạ chưa vỡ làm đôi
Cơn gió hoang vu về viễn phố không thôi
Bầu trời vẫn trong em một màu thơ rất thật
Nhưng lòng em đã hóa vôi vì tình yêu đã mất
Ai nắm tay em đi nhặt những hoàng hôn
Ký ức vùi chôn, chạm vào sương khói
Ngàn điều muốn hỏi, trái tim bơ vơ
Xin mượn lời thơ, chờ người qua phố
Nồng nàn hơi thở, dáng người xưa quen...
Hạ về rồi, có lẽ nào anh đã quên em?
NGUYỄN THỊ KIM THU
BÔNG GẠO CUỐI MÙA
Có đốm lửa nào le lói triền sông
Cháy thao thiết nhắc mãi mùa xa nhớ
Bình minh xám sao hoàng hôn rạng rỡ
Ánh tà dương rừng rực đến không cùng
Có thiên đường nào chốn thăm thẳm mông lung
Nơi ký thác tận cùng ẩn ức
Vùng tối nào chiều nay bỗng thức
Vung lưỡi hái mòn gom những lằn mưa...
Có nốt nhạc trầm gieo mộng mỵ xưa
Găm vào đá lời nguyền giông gió
Thêm một lần lang thang hồn ở trọ
Mặc phù du chìm nổi bọt bèo...
Giữa đêm dài nghe tiếng lá reo
Lòng chợt sóng vỗ êm bờ bến cũ
Để sớm mai này mây thôi vần vụ
Có giọt nắng đầu ngày chạm đất lanh canh...