NGỌC HIỆP
GẶP LẠI THÁNG BA
Anh gửi tặng em một đóa hoa
Hé cười hoa nở tựa tình ta
Em bảo: “Giá em là anh nhỉ
Để được cái quyền trao tặng hoa”
Còn anh lại muốn được là em
Đón nhận hoa thơm với nỗi niềm
Nhưng trời chẳng chịu chiều hai đứa
Ước vọng trong nhau mãi chịu thèm
Ngày ấy xa rồi, phải không em
Cái thời hoa lửa cháy trong tim
Đường anh một ngả, em một ngả
Kỷ niệm trong nhau chỉ im lìm
Gặp lại bây giờ trong tháng Ba
Mái đầu hai đứa nở trắng hoa
Ánh mắt thẹn thùng như ngày ấy
Mà lòng rạo rực ước mơ xa
Một bông hoa thắm cầm trên tay
Lần nữa tặng em cả vơi đầy
Nhắc lại ngày xưa mà hẹn lại
Hoa lòng thơm ngát tỏa hương say.
ĐÀO XUÂN THỦY
XUÂN SANG
Mưa xuân lộc nảy đầy cành
Sương vương ngọn cỏ long lanh sắc màu
Nóc nhà mấy chú bồ câu
Mớm nhau nhảy nhót như bầu trời riêng
Mái gà bới khóm dong riềng
Gà con chiếp chiếp ngó nghiêng giun dài
Gió bấc sót lại một vài
Áo em mỏng thế vai gầy lạnh không?
Nụ đào chúm chím sắc hồng
Ngàn hoa e ấp nép trong dịu dàng
Lòng người phấn khích xốn xang
Cờ hoa kết nối bản làng vào xuân
Câu Then bay vút trong ngần
Đón chào năm mới Nhâm dần sáng tươi.
NGUYỄN THỊ HỒNG HÀ
TỰ KHÚC
Mở bàn tay, khép bàn tay
Tìm đâu cũng thấy những ngày không anh
Buộc duyên vào ngọn gió xanh
Thả tình vào ngọn mong manh ánh nhìn
Mùa xuân câu hát đi tìm
Khúc ca vâm vấp nổi chìm người ơi
Lời yêu giấu ở đầu môi
Nỗi buồn em giấu ở đuôi lông mày
Buổi chiều như buổi chiều nay
Chợ tình quan họ hát say bên trời.
NGUYỄN BÌNH
CÓ MỘT BẢN DAO
Có một bản Dao giữa thành Tuyên
Là làng Dùm nơi phường Nông Tiến
Câu Páo Dung gọi mùa xuân đến
Bản nghèo nay đã hồi sinh
Cái đói xưa oằn lưng bản mình
Ngọn măng cuối mùa đắng miệng bé thơ
Mẹ đắp tấm chăn sui đã rách
Bao mùa đông rét đẫm... hạt mưa
Nay điện về sáng rừng, sáng bản
Đường bê tông bỏ quên bùn lầy
Rừng xanh mở ngàn đôi mắt
Trường mới xây dưới bóng hàng cây
Người Dao xưa phá rừng làm rẫy
Nay rừng xanh muôi cả bản làng
Mẹ nói với cháu con khắp bản
Rừng bây giờ là bạc, là vàng
Rừng đổi thành bạc trắng cho con trai hỏi vợ
Rừng cho em vòng cổ, vòng tay
Rừng cho cả ô tô, xe máy
Câu Páo Dung càng thêm đắm say
Đời hạnh phúc như mơ, như huyền thoại
Mẹ nhai trầu bỏm bẻm thảnh thơi
Làng Dao giữa Thành Tuyên đổi mới
Nhớ ngày xưa bao nỗi vơi đầy.
MAI VĂN LẠNG
RU MÌNH
À ơi…
Mình tự ru mình
Trời cao, đất thấp cho tình lửng lơ
Người dưng sao đợi sao chờ
Chín thương mười nhớ lòng tơ tưởng lòng
Xin đừng mua bão bán dông
Đừng xanh như lá, đừng nồng như vôi
Nửa đời sông lở cát bồi
Phù hoa lợt lạt mặt người chênh chao
Nỗi niềm xô lệch chiêm bao
À ơi…
Con chữ nơi nào cũng vênh
Mặc đời những lúc nổi nênh
Ru mình qua nỗi thác ghềnh bể dâu .
CAO XUÂN THÁI
NGHE
Tôi lắng nghe tiếng trẻ khóc chào đời
Tiếng vạc kêu sương
Tiếng gà trở giấc
Tiếng mưa xa
Tiếng gọi đò khuya khoắt
Tiếng nhựa lên cành, cây tách vỏ - chồi lên
Tôi lắng nghe trong thăm thẳm màn đêm
Lại nghe ban mai tiếng cuộc đời hối hả
Sự sống quanh tôi
Ngọt ngào
Sinh nở
Có cả đắng cay
Giã biệt, chia lìa...
Tôi - kẻ bộ hành gió bụi đường xa
Bao cung bậc thấm vào tôi kỳ lạ
Em rực rỡ bên rừng Xuân hoa nở
Sắc cỏ non tơ trong mỗi bước thầm thì
Không có con đường nào trải hoa hồng để chúng ta đi
Và cuộc sinh hạ nào cũng đều đau đớn
Mỗi vấp ngã tự đứng lên khôn lớn
Tôi học trong ca dao, từ lời dạy ông bà
Thương con người như thể thương ta
Mình hãy là mình với trái tim ấm lửa...